Tóm lược truyện Chấp Niệm

0

Thầm nghĩ chắc rằng chỉ là chấp niệm trong bên tôi, bởi vì sẽ tất cả rất nhiều người nói rằng: tại sao phải như núm khi ngoài kia còn biết bao lăm gia đình đáng để bản thân mỗi chúng ta bi cảm và trân trọng. Tại sao cứ phải chấp nệ giữ khư khư mẫu cảm xúc đã qua, hình bóng đã cũ và có từ lâu

Trình làng truyện Chấp niệm

Tác giả: Try Họa
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện Chấp niệm

đột nhiên nhìn lại hồi ức cũ, nỗi nhớ trào dâng như mong mỏi nhắc mang lại tôi về phần đông chiều chuộng còn dang cởi năm xưa, để rồi bây giờ bên tôi bỗng dưng thấy nhói ở ngực trái: nơi mà chúng tôi lưu lại mọi kỷ niệm về tình yêu đầu cay đắng !

“Phong à, giờ em đã làm cho gì ?

gồm hạnh phúc không ?

có nhớ cho anh chưa ?

Còn anh… Thì anh nhớ em lắm! Nỗi nhớ đấy cứ dính lấy anh cả ngày lẫn đêm, không thứ gì có vẻ lấp đầy được.

Ngày em đi sao hững hờ và tàn bạo quá !

mẫu cảm nghĩ bị một chúng ta bỏ rơi thật cô quạnh và chênh vênh có tác dụng sao ! Lúc này nỗi nhớ vẫn là các bạn của anh ấy mất rồi, chúng chưa buông tha anh Phong à,

anh lại nhớ …. “

—————————————

Lần bước đầu tôi gặp mặt em là khi cả hai mười tuổi, tôi theo chị em từ Los Angeles bay về China sau khi bố mẹ li dị . Khá ấn tượng bước đầu mà lại em vướng lại cho tôi là gì? Để xem nào … Manly …. EM ấy cực kỳ MANLY !

bên tôi đang còn nhớ khi lần đầu vừa bước đi vào cổng trưởng thì vẫn nghe một giọng phái nữ thét rất lớn đầy tức giận:

– Đứng lại thằng khốn kiaaaaaaaaaaaaaa… hiên giờ bà bắt buộc vặt sạch lông của mày!

Tiếng thét vừa xong thì bên tôi đã nhìn thấy trước mắt một vật thể lạ bay thẳng về hướng người nhà, đợi khi tôi nhận ra sẽ là cái giày thì nó đang in trọn vào mặt rồi. Chúng tôi đứng cũng như trời trồng quan sát chằm chằm hung tàn thủ đã tiến lại trước bên người trong gia đình có cỗ dạng áy náy.

-Ặc… xin lỗi nhé, cậu không sao chứ?

Vừa nói em vừa huơ huơ tay trước bên bên tôi cũng như hy vọng gây sự lưu ý. Chậc, lãnh nguyên một dòng giày của em vào bên, chắc là em cũng cảm nhận có lỗi, ai nhưng mà biết gồm chuyện bên cạnh ước ao xảy ra cũng như vắt. Chúng tôi hoàn hồn, chú ý em, vừa định báo cáo nói ko có gì, nhưng lại chữ “không“ vừa ra khỏi miệng thì một luồng ấm rực xộc rời khỏi mũi của bản thân mình.

-Á Á Á…. M..á..uuuuu…..

Nghe em hét lên, chúng tôi mới cuống quýt lấy khăn giấy trong túi quần chùi máu mũi vẫn chảy ra, ngẩng đầu lên để loại bỏ máu dây ra loại áo sơ mi trắng. Máu khô lại khá Nhanh, tuy thế chúng tôi lại chưa thấy thủ phạm làm cho chúng ta bị chảy máu đâu cả, ngó quanh chút ít thì thấy một cậu trai có lợi bụng bắt đầu dùng tay chỉ chỉ phía bên dưới, tôi quan sát theo hướng ngón tay của cậu ta thì vỡ lẽ… Thì ra ko phải em trốn, mà là em… bất tỉnh RỒI!!!

Lớp A sơ trung – Học sinh mới

Đây là một trường sơ trung có tiếng trong city, học sinh được phân vào nhiều lớp hầu hết dựa theo học lực. Mỗi khối bao gồm hai lớp lựa chọn là lớp A cũng như B, theo đấy lớp tất cả học lực tệ đặc biệt là lớp F. Lớp A là lớp quy tụ cụm học sinh top đầu của mỗi khối, dĩ nhiên với một người trong gia đình được hưởng nền giáo dục quy chuẩn chỉnh cũng như chúng tôi thì vấn đề thi đậu vào lớp A cũng không phải là câu hỏi khó gì mang lại lắm.

(Quy chuẩn: chuẩn mực + chuẩn mực)

ngay hiện tại bên tôi vẫn theo sau thầy nhà nhiệm vào lớp, ấy là một ông thầy dường như dữ dằn, gương mặc nghiêm nghị tầm tư mươi tuổi.

-Hôm nay lớp chúng ta chỉ một học sinh mới.

Cả lớp hiện nay chuyên chú chú ý tôi. Lúc này tôi diện quần yếm caro đỏ black, áo sơ mi trắng gồm gắn huy hiệu của trường ở cánh tay áo, đeo túi balo đen. Tóc chúng tôi màu nâu sáng và đôi mắt bao gồm màu xanh da trời lục nhạt, bên tôi cũng khá trắng trẻo so mang Cả nhà đồng trang lứa.

gia sư thoáng ngẩng mọi người khi quan sát bên tôi hết sức đỗi trầm tĩnh, chưa bao gồm chút sợ hãi hay e dè nào khi tiếp xúc với khoảng không mới. Ông hắng một tiếng rồi bắt đầu giới thiệu:

-Đây Hàn chi Thụ, từ học kỳ này đó là mọi người lớp chúng ta, cụm em rứa hỗ trợ cho bản thân nhé!

>> tham khảo thêm chuyên mục Truyện cao h

Nói hoàn thành ông mới chú ý một loạt cụm vị thế để điều chỉnh chỗ ngồi mang đến chúng tôi, bỗng nhiên ông hỏi:

– Lớp trưởng đâu rồi?

-Thưa thầy lớp trưởng nói chưa khỏe cần xin lên phòng y tế rồi ạ! Một cậu nhỏ bé có lợi bụng đứng lên thưa rõ.

-Hừ… có nhưng lại trốn tiết thì bao gồm, chiếc nhỏ bé bỏng này…

Thầy công ty nhiệm Tô một mặt tỏ ra giận dỗi, dẫu vậy thật sự ông siêu hâm mộ em học trò vừa sang trọng lại hoạt bát này.

Cả lớp nghe thầy công ty nhiệm than vãn vì vậy thì cũng mỉm cười ha ha hùa theo, xem ra đối mang chúng , bối cảnh này khôn cùng thường xảy ra… ngay hiện tại thì không tính cửa ngõ lớp thiên nhiên cho thấy.

– A…?

Em trợn tròn mắt nhìn tôi, mà bây giờ tôi nhìn em, cũng ngạc nhiên khôn bớt. Cấp thiết tin nổi cô nhóc hung dữ lúc nãy nuốm tuy vậy là học sinh của lớp chọn, lại còn là một lớp trưởng của new kinh khủng chứ…

-Hừ …Cố Trường Phong, bên tôi còn nghĩ em trốn luôn tiết của tôi chứ?

-A haha …chủ nhiệm em nào dám! Lúc nãy thật sự em bị ngất cần phải lên phòng y tế đó… Thầy xem, thầy xem! Bên em thật sự chẳng còn chút máu nào luôn nè…

Vừa nói em vừa trưng ra bộ mặt đáng thương hướng lên quan sát thầy, như thể ý muốn nói: “Thầy ơi, em nói thật mà… Hãy thương xót em đi“.

công ty nhiệm Tô thấy rứa bèn cốc cho em một cái, em la oai oái rồi bĩu môi bất mãn, cảu rảu kêu đau, cả lớp lại được dịp phá lên cười cợt. Trước khi về vị trí của bản thân mình em còn chưa quên liếc xéo bên tôi một loại, vẻ mặt như mong mỏi nói “rõ ràng từ bây giờ em chưa tất cả ý cúp tiết mà… sao chưa ai Chịu tin em chứ?”. Thật ngộ nghĩnh!

Em đấy chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế thì đang nghe ông thầy cộc cằn cười cợt đầy ác nghiệp nói:

-Chi Thụ, ghế ngồi cạnh lớp trưởng còn trống, em mang đến đấy đi.

dường như chúng tôi vừa thấy trong mắt thầy công ty nhiệm thoáng qua sự cố ý trả đũa, tuy nhiên cũng không mấy chú tâm.

Em lén quan sát tôi một chút khi tôi vào khu vực của mình, thấy chúng tôi đông đảo không để ý bao phủ, bắt buộc cũng tự giác khoanh hai tay lại ném lên bàn, ngẩng đầu quan sát lên bảng.

Khi tiết học bước đầu, thấy bên tôi chưa có sách đề xuất em bèn len lén nhích nhích bàn lại gần bàn chúng tôi, nghe đụng tĩnh chúng tôi mới liếc chú ý em.

-À … cái ấy, tớ chỉ mong mang lại cậu xem phổ biến sách thôi.

Im lặng một ít, bên tôi cũng không phản ứng lại, chỉ nhỏ tuổi tiếng nói cảm ơn, đáp lại tôi là một nụ mỉm cười sáng lạng.

Năm phút sau.

– Này, cậu tên là đưa ra Thụ hả ? – Sẽ nghe giảng, ngẫu nhiên em quay sang hỏi chúng tôi.

– Ừ. – Chúng tôi cũng chỉ đáp lại một tiếng.

– Lạ nhỉ.. – Em nói.

– đồ vật gi lạ?

– chính vậy ai lại đặt tên nghe kỳ cố kỉnh, Thụ…. Thụ ….nghe cũng như một lão già ấy!

bên tôi im lặng không thèm đếm xỉa mang lại em.

-Này, cậu biết tên tớ chứ? – Ai đấy lại thế bắt chuyện.

– Biết! Là rứa Trường Phong?

– Ui… tớ chưa nói sao cậu biết hay thế? – Mắt em sáng rỡ

tôi chưa trả lời em, chỉ nhìn bằng một ánh mắt xem em là kẻ ngốc, em chú ý theo hướng góc nhìn của tôi, cúi xuống chạm ngay phiên bản tên trên ngực mình…

-…

chũm đấy! Lần chạm chán bước đầu chẳng những bị em hành hung, còn phải cõng em cho phòng y tế Dường như chúng ta bị hại rõ ràng là chúng tôi, vẫn cụ ngày ngày còn yêu cầu nghe em không chấm dứt léo nhéo bên tai! Tôi có thể cảm giác đây chỉ cần ban đầu mang đến chuỗi tháng ngày sóng gió của bản thân mình thôi…
>> bài viết liên quan chuyên mục Ngôn tình trọng sinh

Leave A Reply

Your email address will not be published.